Hoa Ảnh

Chương 19: Tiền kiếp 700 năm (phần 18) Giang gia huyết án


Nha môn huyện Tân An…

Vương Bảo Trân cùng nha hoàn Tiểu Thác đến huyện nha gặp Tiêu Viễn Sơn.

- Tiểu nữ Vương Bảo Trân xin hành lễ với hai vị quan sai đại nhân! Xin hỏi Tiêu công tử, ngài ấy có đang ở trong huyện nha hay không. Tiểu nữ, có chút chuyện riêng muốn được trao đổi với Tiêu công tử.

Đông Lăng, cả người hóa thạch đứng bất động. Hắn, thấm đượm nguy cơ tiềm tàn trong đầu:

- Tuyệt vời Tiêu bổ đầu! Ngài rất có tâm, câu dẫn nữ nhân đến tận cửa nha môn. Ta phải đi mách với Phùng đại nhân.

Đông Lăng, vừa định mở miệng đuổi dong về cội thì tên Phi Giáp đã nhảy xổ vào đáp lễ.

- Vương tiểu thư ngại quá, Tiêu bổ đầu vừa mới ra ngoài không biết là đi đâu.

- Vậy Tiêu công tử có nói bao giờ thì ngài ấy trở về? - Vương Bảo Trân, e dè hỏi.

- Thưa không! - Phi Giáp, đưa tay xoa đầu ái ngại.

Không gặp được ý trung nhân, lòng dạ Vương Bảo Trân nóng ran như lửa đốt. Nàng đành ngậm ngùi theo nha hoàn trở về nhà.

- Làm phiền hai vị quan gia, nhắn lại với Tiêu bổ đầu là có Vương Bảo Trân đến tìm.

- Vương tiểu thư, an tâm tôi nhất định sẽ nhắn lại giúp người. Vương tiểu thư, cô còn có gì căn dặn nữa không? - Phi Giáp đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi han.

- Thưa không! Cảm tạ hai vị quan gia đã chiếu cố Bảo Trân xin cáo từ!

- Vương tiểu thư, hay để tôi tiễn người một đoạn nhé! - Phi Giáp, can đảm thỉnh cầu.

Vương Bảo Trân, tâm tình rất đỗi phiền hà nhưng lại phải luôn giữ đúng lễ nghĩa khiêm nhường từ chối:

- Đại nhân, xin dừng bước! Đại nhân, đang làm việc tiểu nữ không giám quấy rầy.

Phi Giáp, bị mỹ nhân từ chối thẳng thừng chỉ biết thộn mặt ê chề, chấp thuận:

- Vậy, Vương tiểu thư đi thong thả nhé! Hôm khác, lại ghé thăm huyện nha. Chúng tôi, luôn mở rộng cửa nghênh đón.

Vương Bảo Trân, vừa quay lưng rời đi cũng là lúc lòng dạ Đông Lăng như dậy sóng:

- Phi giáp hộ vệ, ta thấy ngài càng lúc càng học theo thói xấu của Tiêu bổ đầu. Ngài có thể ngang nhiên buông lời tán tỉnh mời gọi nữ nhi ngay trước cửa huyện nha. Hừm! Chuyện tốt này, của hai người tôi nhất định sẽ bẩm báo không sót một chữ với Phùng đại nhân.

Phi Giáp cứng họng, hắn giở lại thói xấu của Tiêu Viễn Sơn ve vãn Đông Lăng cho qua chuyện:

- Lăng ca ca, huynh đừng có nổi giận với người ta như vậy mà. Huynh, bỏ qua cho ta lần này đi nha. Sau này, mọi chuyện người ta đều nghe theo lời huynh hết nà.

Đông Lăng, bỗng nhiên được người ta cung phụng nhất thời không đỡ kịp. Hắn trố mắt há hốc mồm như cá khô nằm nắng. 

- Phi Giáp hộ vệ ngài vừa gọi tôi là gì?

- Lăng ca ca! - Phi giáp bĩu môi đưa đẩy.

Đông Lăng, ấp úng nhếch miệng theo từng chữ:

- Lăng… Ca... a...

Phi Giáp, ranh mãnh chớp lấy thời cơ thuận lợi hạ bệ Đông Lăng. Hắn gọi liên hồi:

- Lăng ca ca, lăng ca ca, lăng ca ca…

Kết quả, của màng bắn pháo kích Lăng ca ca là vết hằn, in hình chiếc dép trên mặt Phi Giáp để cảnh cáo.

***

Làng Sơn Vũ, thôn Tây Hạ…

Lão Thượng tiên gõ mạnh cây gậy xuống mặt đất. Kết giới bao phủ xung quanh ngôi làng, suốt hai mươi mấy năm qua được phá bỏ. Yêu khí, dày đặt thoát ra ngoài tạo thành một khối mây đen che kín cả thôn Tây Hạ.

Lôi Chấn Tử đứng tít tận trên cao cũng gửi thấy mùi bọn ma quỷ xuất hiện. Vị Lôi thần tận tụy, phục yêu trừ ma thản nhiên giáng vài đòn sấm sét chí mạng xuống ngôi làng, mém chút lỡ tay đánh trúng hai tên ôn thần vô tội. Đám mây đen dày đặc yêu khí, bị Lôi Chấn Tử xé tan bằng lôi điện theo đó biến mất. Bầu trời trở sắc trong xanh.

Tiêu Viễn Sơn bộ dạng hung hăng ngước mặt lên trời chỉ tay xỉa xói, buông lời giáo huấn Lôi Chấn Tử:

- Tên Lôi thần khốn kiếp! Ngươi, đừng nghĩ rằng mình ở trên cao thì có thể tùy tiện đánh người. Nhị gia ta niệm tình ngươi có cùng giống loài với thằng Ma vương Kaio, tha mạng cho ngươi lần này.

Lôi Chấn Tử nghe được mấy lời nói ác miệng của tên ma đầu, lạnh nhạt giáng thêm một cú lôi chấn ngay trước mũi giày của Tiêu Viễn Sơn. Chiếc giày, cháy bốc khói, hai tên lão nhi kia sợ co giò, thi nhau thổi, quạt, nhổ nước bọt, xối nước dập lửa không kịp.

Lão Mộc tinh được chiêm nghiệm uy lực của mấy hồi lôi chấn vừa xong thì kinh mạch lão ta như muốn đứt đoạn, ngay lúc này lão chỉ muốn gói gém đồ đạc đi thật xa.

- Nhị gia ơi! Ngài vẫn đừng nên chọc tức Lôi Chấn Tử thì hơn. 

Viễn Sơn, cố đè nén cơn giận, giải quyết chuyện trước mắt.

- Cái tên kiêu căng chết tiệt, đợi ông đây giải quyết xong chuyện sẽ tới tìm ngươi tính sổ. 

Tiêu Viễn Sơn, đi thẳng về phía trước vài bước chân. Hắn khom người lật lên tấm bảng hiệu nằm trơ trọi dưới đất có đề hai chữ “Sơn Vũ”.

- Sơn Vũ, là tên của ngôi làng. Bởi vì, ngôi làng này xung quanh được bao bọc bởi những ngọn núi lớn, quanh năm xanh tốt, khí hậu trong lành, nhiều thú vật hiếm. Người dân trong làng, lấy rừng là chỗ dựa sinh sống qua ngày, nên họ đã lấy chữ “Sơn” đặt tên cho ngôi làng. Chữ “Vũ” còn lại là lấy theo tên của Giang lão gia, người rất được thôn làng kính trọng Giang Vũ. - Lão Thượng tiên, ôn tồn giải thích.

Cuốn sổ sinh tử của Viễn Sơn phát sáng, những dòng chữ liên tục hiện ra: ‘Làng Sơn Vũ, thôn Tây Hạ, canh 1 giờ Tuất, ngày x tháng x năm x. Huyết án chi lệ, Giang gia diệt môn.’ Kèm theo, chuỗi danh sách 17 oan hồn xấu số. Viễn Sơn, mặt mày tái nhợt không còn chút máu. Hắn không dám nghĩ vào lúc này lại có nhiệm vụ xuất hiện. Viễn cảnh, ngồi miếu chùa xơi nước giờ đây như hoa tàn lá úa.

Kết quả này, là do tên Thiên tộc rảnh rỗi nào kia gây ra. Viễn Sơn, hận không thể ăn tươi nuốt sống lão Thượng tiên khúm rúm đứng bên cạnh. Viễn Sơn, cáu gắt nói thành lời.

- Đến biệt phủ Giang gia. 

Vị Thượng tiên, dẫn đường tìm đến biệt phủ của Giang gia 22 năm trước.

Giang gia, giờ đây chỉ còn lại một đống tàn tích hoan tàn, u ám, bị thiêu rụi. Viễn Sơn cau mày bực tức đằng đằng sát khí.

- Mình luôn có cảm giác bất an vào cái ngày được chuyển đến tiếp quản công việc ở đây. Cũng vì, tên mật sứ tiền nhiệm làm ăn tắc trách. Xin Diêm Vương nghỉ phép kết hôn nhưng rốt cuộc lại âm thầm theo nam nhân bỏ trốn đùn đẩy hết mọi chuyện sang cho mình. Nhờ ơn ả, mà mình mới bị gọi là thập nhị thế thân. Tức… Qúa… Đê… Điệp Tinh, đừng bao giờ để bổn nhị gia gặp được. Ta thề, sẽ sấy khô hết đám côn trùng nhà cô.

Thập nhị linh sứ Hồ Điệp Tinh, một hồ điệp yêu xinh đẹp. Cô thường dùng đám hồ điệp của mình để dẫn đường cho những linh hồn lạc lối. Sau khi, cuộc hôn nhân với Amer, anh trai của Inari đỗ vỡ. Điệp Tinh, vì sợ mất mặt với đồng đạo Linh sứ nên cô nàng quyết định theo nam nhân khác trốn đi bụi một thời gian cho đến khi mọi chuyện được lắng xuống.

Lão Thượng tiên cười khổ nhẹ giọng an ủi Tiêu Viễn Sơn.

- Nhị gia, xin hãy bớt giận tránh tổn hại yêu khí.

Nhìn cái bộ dạng ve vãn đáng ghét của lão Mộc tinh, Viễn Sơn lại càng thêm tức. Hắn trừng mắt lườm lão ta hăm hở:

- Tất cả chuyện này, đều là lỗi của ông. Ai kêu bày trò giăng kết giới che mắt quỷ thần làm chi, rốt cuộc là nhốt luôn đám hồn ma trong đó. Đều là lỗi của ông, lỗi của ông hết đó Mộc tinh lão thúi.

Lão Thượng tiên sống mũi cay cay, lão đường đường là một Thượng tiên lại phải chịu lếp vế bị một tên yêu quái trách mắng. Nhưng căn nguy, mọi chuyện cũng là do lòng ích kỷ nhất thời của lão ta, muốn giữ lại ngôi làng làm của riêng.

- Điều là lỗi của già này. Xin Nhị gia hãy bớt giận.

Viễn Sơn chuyển sang thân phận Mật sứ. Hắn thận trọng bước chậm rãi qua từng bậc thềm. Một luồng tức khí đáng sợ đang bay về phía hắn.

Viễn Sơn bật lùi lại phía sau tránh luồng tức khí. Lại một vòng tròn tức khí phô trương khác xuất hiện bao trùm lấy đống tàn tích còn sót lại của Giang gia.

Viễn Sơn rút thanh kiếm trên tay chém đứt làm đôi vòng tròn tức khí xông thẳng vào trong, quát nạt:

- Đám hồn ma các người, có thể nào ngưng giở thói bạo lực giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp được không?

Mười bảy linh hồn dần hiện rõ, Viễn Sơn ngó ngang ngó dọc đếm số lượng một hồi rồi dừng hẳn. Viễn Sơn, đăm chiêu suy nghĩ:

- Theo những tư liệu ghi chép của huyện nha, trên dưới Giang gia có tổng cộng 17 người. Vụ huyết án năm đó, tất cả đều thiệt mạng không một ai sống sót. Nhưng sự thật không phải như vậy. Vấn đề là tại sao ở đây vẫn có đủ 17 linh hồn. Rắc rối thiệt! Dù gì, cũng gặp được rồi, chi bằng ta trực tiếp hỏi người trong cuộc.

Các linh hồn tò mò, bám dính lấy nhau. Một tên tiểu tử lạ hoắc từ đâu xuất hiện bên cạnh hắn còn có một vị tiên nhân đi cùng. Bản năng, lẩn trốn suốt hai mươi mấy năm qua, trổi dậy. Đám hồn ma, lại quyết định vắt chân lên cổ tháo chạy.

- Phắt! - Tiếng búng đầu ngón tay mang theo linh khí lan tỏa xung quanh. Mặt đất, chốc lát biến thành một vũng máu tanh, đỏ ngầu.

Cảnh tượng, bọn cai ngục thi hành án phạt với những hồn ma vi phạm luật lệ tìm cách lẩn trốn ở Nhân giới. Bọn họ, bị hỏa ngục thiêu sống, bị rắn rết đục khoét khắp cơ thể, bị đánh đập, tra tấn, hành hạ với nhiều cực hình tàn khốc.

Những cánh tay ma quỷ, trồi lên khỏi mặt đất bám lấy chân đám hồn ma đang có ý định bỏ trốn.

Âm thanh, gào thét đáng sợ từ địa ngục truyền tới. Lão thượng tiên và đám hồn ma coi như được mở rộng tầm mắt cái gọi là 18 tầng địa ngục.

- Phắt! - Tiếng búng tay quen thuộc, mọi thứ trở về như ban đầu, đám hồn ma chân tay bất động, há mồm trợn mắt như vừa được chết thêm lần nữa.

- Đó mới chỉ là tầng đầu tiên trong 18 tầng địa ngục. Đường còn dài, còn lắm gian nan. - Viễn Sơn từ tốn an ủi.

Chỉ mới là tầng đầu tiên, cũng đủ khiến cho người ta hồn siêu phách tán. Đám hồn ma hớt hãi, hết thảy đều cúi đầu vái lạy, van xin.

- Đại nhân tha mạng, chúng tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn. Xin ngài mở lòng hải hà đừng bắt chúng tiểu nhân tới đó. - Một linh hồn khóc lóc, nài nỉ.

Viễn Sơn lắc đầu nói trong lưỡng lự:

- Các ngươi cầu xin ta cũng vô ích. Ai bảo các ngươi tới số rồi mà cứ âm hồn bất tán không chịu đi đầu thai. 

- Đại nhân ơi! Đâu phải chúng tôi không muốn rời đi mà là không có cách nào rời khỏi đây được. - Một linh hồn khác, than vãn.

- Ờm, ta quên cái này không hẳn là lỗi của các ngươi. - Viễn Sơn ánh mắt như búa bổ nhìn về phía lão Thượng tiên đang cố ý quay mặt sang hướng khác vuốt râu rủ bỏ trách nhiệm.

- Các vị cho phép ta được giới thiệu, tại hạ Tiêu Viễn Sơn. Mật sứ, của Linh giới người chịu trách nhiệm hộ tống các vị sang Linh giới an toàn. - Viễn Sơn nghiêng mình hành lễ với các linh hồn. Đám hồn ma, bộ dạng thống khổ, trước sau gì chúng cũng không thoát khỏi cảnh đày đọa.

Lão Thượng tiên không dám làm phiền, bẽn lẽn chuồng sang một góc đẹp đẽ uống trà xơi nước xem kịch hay.

- Giang gia các ngươi trên dưới có tất cả 17 người sao? - Viễn Sơn, nghi hoặc hỏi.

Linh hồn trước đây từng làm quản gia trong Giang gia lên tiếng:

- Vâng thưa đại nhân! Giang gia có tất cả 17 người.

- Ngươi chắc chắn? - Viễn Sơn nghiêm túc hỏi tên quản gia.

- Vâng! Lão chắc chắn. - Lão quản gia, trả lời một cách yếu ớt.

Viễn Sơn hất nhẹ đuôi tóc phía sau, ngồi xơi nước cùng lão Thượng tiên. Tâm tư, hắn phức tạp than thở:

- Giang gia sớm đã tuyệt hậu. Tên gia hỏa không biết liêm sỉ Giang Thế Hạo kia lại dám lừa gạt bổn Nhị gia tự nhận mình là nhị công tử của Giang gia. Xem ra, sau khi trở về ta phải dạy cho hắn một bài học thích đáng.

Cái tên Giang Thế Hạo thoáng qua như sét đánh giữa trời quang. Linh hồn vị chủ nhân Giang gia, Giang Vũ hùng hổ đứng dậy lên tiếng.

- Ngươi biết Thế Hạo?

- Thế Hạo, gọi thân mật như vậy đúng là có gian tình à. - Viễn Sơn giọng điệu xảo quyệt mỉa mai.

- Ngông cuồng, ngươi mau nói làm sao ngươi biết Thế Hạo? - Giang lão gia giận dữ chỉ tay về phía Viễn Sơn lớn lối.

Chỉ là một hồn ma vất vưởng lại lám phi lễ trước mặt Nhị thánh thú của Ma tộc, cơn giận này Viễn Sơn có muốn nuốt cũng nuốt không trôi. Hắn bóp nát ly trà trên tay một tiếng "rắc". Lão Thượng tiên ngồi bên cạnh cũng phải giật mình rợn tóc gáy, mém chút bị sặc trà mà chết.

Viễn Sơn đưa tay hướng về phía Giang Vũ rồi nắm chặt thành đấm. Một cánh tay trong suốt có móng vuốt dài nhọn hoắc bóp lấy cổ ông ta đưa lên giữa không trung.

- Ngươi có tư cách gì mà đòi chất vấn bổn Nhị gia? - Tiêu Viễn Sơn vô cùng phẫn nộ, nhưng vì bản thân đang phải chấp hành nhiệm vụ nên hắn đành hạ hỏa buông tay, tha cho Giang Vũ. Viễn Sơn, mặt mày thản nhiên cứ như không có chuyện gì, tay nâng ly trà khác thưởng thức.

- Lão gia đừng quá kích động. - Linh hồn vị phu nhân Giang Lưu Nguyệt, đỡ lấy phu quân của mình lo lắng không yên.

Vị phu nhân từ tốn, lễ nghi thay chồng tiếp chuyện Viễn Sơn:

- Mật sứ đại nhân, ban nãy là phu quân ta nhất thời kích động đã đắc tội với ngài. Mong ngài lượng thứ bỏ qua cho. Đại nhân! Dân phụ, ngu muội thỉnh cầu ngài nếu biết tung tích của Hạo nhi xin hãy nói cho chúng ta biết.

- Xem ra Giang Thế Hạo kia đúng là nhị công tử nhà các người. Thật ra, bổn Nhị gia vốn chẳng hề quen biết gì hắn, là hắn tự mình tới tìm ta. - Viễn Sơn, cứ thế kể lại diễn biến cái ngày hắn gặp được Giang Thế Hạo.

Tiêu Viễn Sơn, gặp được Giang Thế Hạo vào hôm hắn ra tay cứu giúp Vương Bảo Trân bị Hạ Chính Thuần treo nghẹo trên đường.

Trên đường trở về huyện nha, Viễn Sơn phát hiện có kẻ lạ mặt bám theo sau lưng. Hắn nhanh trí, vẫn giữ dáng vẻ thư thái đó rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh rồi biến mất.

Tên lạ mặt, theo dõi Tiêu Viễn Sơn đến đây thì mất dấu, hắn ta định rời đi thì nghe có giọng nói vọng lại từ phía sau:

- Các hạ tốn công sức theo dõi ta là có ý đồ gì? - Viễn Sơn, đưa thanh kiếm kề sát cổ tên nam nhân lạ mặt chất vấn.

Giang Thế Hạo, vẫn đứng hiên ngang không để lộ một chút sơ hở hay sắc thái khuôn mặt. Hắn ta, là một kiếm khách thực thụ. Viễn Sơn, nếu như không sử dụng pháp thuật thì với trình độ kiếm pháp hiện tại của hắn, e là không phải đối thủ của y.

Giang Thế Hạo, chớp mắt đã thoát khỏi thế bị động rút kiếm phản đòn, công kích Tiêu Viễn Sơn.

Hai người, giao đấu với nhau được vài ba chiêu thì dừng hẳn. Tên nam nhân lạ mặt, thận trọng tiếp chuyện Viễn Sơn.

- Ngươi yên tâm. Ta đối với ngươi chẳng có tý hứng thú.

Viễn Sơn, không hiểu sao nghe được câu này tâm tư lại thấy bất mãn xụ mặt ê chề:

- Ngươi, một tên phàm nhân sao lại không hứng thú trước khí chất chết người của Nhị gia ta chứ?

Người kiếm khách, nghuệch mặt khó hiểu. Hắn ta, không muốn câu nệ nói thẳng vào vấn đề chính:

- Ta biết thời gần đây, quan phủ đang âm thầm điều tra lại vụ án mạng Giang gia hai mươi hai năm về trước. Ta đi theo ngươi chỉ muốn hỏi xem, quan phủ đã tra ra được manh mối gì rồi?

- Lại Giang gia, xem ra vụ án diệt môn này có ảnh hưởng không nhỏ trong thành. Vậy ngươi, có quan hệ gì với Giang gia, là tay sai của hung thủ phái đến hay là nhân chứng quan trọng của vụ án? - Viễn Sơn cáu gắt, đặt điều.

- Ta là ai? Ngươi không cần bận tâm. Ngươi chỉ cần trả lời điều mà ta vừa hỏi. - Tên kiếm khách, trở mặt hung hăng chĩa kiếm vào Tiêu Viễn Sơn nhắc nhở.

Viễn Sơn, không để hắn ta được đắc ý nhanh nhảu đáp trả:

- Xú tiểu tử, ta đây cũng không ngu ngốc tiết lộ thông tin cơ mật điều tra của quan phủ cho ngươi biết. 

- Ngươi! - Tên kiếm khách thu kiếm, lưỡng lự một hồi rồi nói sự thật:

- Ta là hậu nhân duy nhất còn sống sót sau vụ thảm sát Giang gia hai mươi hai năm trước. Nhị thiếu gia của Giang gia, Giang Thế Hạo. - Người thiếu niên với vẻ ngoài chai sạm, điềm nhiên, từ nhỏ đã phải lăn lộn trong giang hồ.

Sau khi tiết lộ chuyện liên quan về thân thế của mình. Giang Thế Hạo, hai nắm tay xiết chặt cố kìm nén mối hận thù gia tộc suốt thời gian qua.

Ngày Giang gia xảy ra biến cố, Giang Thế Hạo chỉ mới 8 tuổi. Hắn vắt kiệt sức trốn chạy khỏi bọn ác tặc truy sát, nhất mực chỉ biết vùng vẫy trong bóng tối mà chạy. Thế Hạo, không may trượt chân rơi xuống vách núi sâu. Bọn ác tặc, nghĩ rằng cậu ta đã chết khi rơi xuống vách núi nên mới cam lòng rời đi.

Sáng hôm sau, có một vị kiếm khách xuất sơn tình cờ đi ngang qua khu rừng phát hiện cậu ta vẫn còn sống. Vị kiếm khách, tốt bụng mang cậu ta về nhà trị thương.

Người kiếm khách, đơn độc không vợ con, trông thấy cậu bé mặt mũi thông minh sáng sủa nên ông đã nhận làm nghĩa tử, chăm sóc dạy dỗ còn truyền tuyệt học kiếm pháp cả đời mình cho Giang Thế Hạo.

Viễn Sơn, trố mắt kinh hoàng khi biết được người của Giang gia vẫn còn sống, những tư liệu ghi chép ở huyện nha đã có vài phần không chính xác.

- Chuyện liên quan đến mạng người, nếu ngươi vẫn còn sống vậy tại sao không đi báo quan phủ. Tuy thời hạn điều tra của vụ án đã kết thúc nhưng nếu ngươi đồng ý ra làm chứng quan phủ sẽ lật lại án tích tìm ra thủ phạm.

Giang Thế Hạo, trừng mắt, giọng điệu cứng nhắc đáp trả:

- Ta trước giờ vẫn không tin vào bọn quan phủ của triều đình. 

Thế sự hiện tại, triều đình đúng là tham quan vô độ hà hiếp bách tính, việc hắn ta không tin tưởng quan địa phương cũng khó trách nhưng nếu hắn vẫn không sáng suốt đánh đồng quan lại với nhau thì sẽ mãi chẳng biết đâu là một vị quan tốt có thể giúp được hắn. Phùng Hoan, tuy không quyền cao chức trọng nhưng chí ít ông ta cũng không vì quyền lực danh vọng, xuống tay trừng trị hậu duệ của đám vương công quý tộc phạm pháp trong huyện.

- Huỳnh đài à, ta rất đồng cảm với hiềm khích mệnh quan triều đình cay nghiệt của ngươi. Vì ngươi, đã cất công theo đuôi ta tới đây, ta sẽ nhẹ dạ nói cho ngươi biết vài chuyện. - Viễn Sơn choàng vai Giang thế Hạo, cử chỉ thô bạo vỗ mạnh vào lưng hắn ta trấn an. Viễn Sơn, bắt đầu kể lễ chuyện xưa.

Hai mươi hai năm trước, sau khi được người dân trong thôn báo có đạo tặc giết chóc ở Giang gia. Huyện lệnh đại nhân, dẫn theo sai dịch tới giải vậy nhưng không kịp. Khi quan phủ, tới nơi lửa đã bắt đầu cháy lan khắp căn nhà.

Mọi người, ra sức dập lửa thì phát hiện một nạn nhân của Giang gia vẫn còn thở, trong lúc hấp hối hắn đã đưa 4 ngón tay và nói 3 chữ ‘Phi ưng đỏ’ nghĩa là người giết bọn họ có tất cả 4 người và chúng có mang biểu tượng của băng nhóm Phi ưng đỏ.

Phi ưng đỏ, một nhóm sơn tặc trên núi chúng hoạt động trước thời gian xảy ra vụ án mạng Giang gia hơn ba năm.

Phi ưng đỏ, luôn hành động trên danh nghĩa ‘cướp của cải bất lương chia cho dân nghèo’, chỉ cần trong thành xuất hiện bọn tham quan, cường hào, ác bá uy hiếp dân lành, chúng liền bắn mũi tên đỏ trước cửa nhà thông báo đến cướp. Cho dù đám nhà giàu có canh phòng nghiêm ngặc đến mấy cũng đều bị chúng cướp sạch.

Hành tung của Phi ưng đỏ rất cổ quái, chưa từng có một ai nhìn thấy nhân diện thật sự hay số lượng thành viên, tất cả những gì điều tra được về bọn họ chỉ là một nhóm cao thủ với chiếc áo choàng đen đeo mặt nạ hình Phi ưng đỏ. Quan phủ muốn truy bắt chúng đúng là khó hơn lên trời. Bởi vậy, danh tiếng Phi ưng đỏ trở thành nổi ám ảnh của bọn cường hào, ác bá nhưng trong mắt dân chúng, Phi ưng đỏ lại là những người hùng.

Khi vụ án mạng Giang gia xảy ra, lệnh truy nã Phi ưng đỏ được dán khắp thành. Người dân bắt đầu e sợ khi nhắc đến cái tên Phi ưng đỏ, chỉ là một đám cường đạo giết người phóng hỏa ghê rợn. Hành tung của Phi ưng đỏ cũng từ đó mà im hơi lặng tiếng.

Phi ưng đỏ, nghi phạm chính trong vụ án mạng, nhưng ngài huyện lệnh lại một mực khẳng định là không. Ông ta cho rằng, có quá nhiều nghi vấn trong lời khai mà tên gia đinh đã chết để lại, chẳng hạn như:

Thứ nhất, suốt thời gian ba năm trước cho đến khi vụ án diễn ra mục tiêu của Phi ưng đỏ chỉ cướp của không cướp mạng người.

Thứ hai, Phi ưng đỏ là cao thủ giang hồ tất cả các vụ cướp của bọn chúng đều diễn ra trong chớp nhoáng mà không để lại bất kỳ dấu vết gì đến nỗi thần không biết quỷ không hay. Chứ không phải kiểu phóng hỏa giết người để lại sơ hở gây nên động tĩnh lớn như vậy.

Thứ ba, cũng là điểm nghi vấn chủ chốt để ông ta tin chắc vụ án này không dính dáng gì đến Phi ưng đỏ chính là báo cáo giám định tử thi của Ngọ tác. Trên thi thể của tất cả nạn nhân. Người thiệt mạng, ít nhất cũng phải lãnh hai nhát chém đều không trúng chỗ hiểm. Nạn nhân chết là do mất máu quá nhiều.

Trong số các thi thể, có một thi thể nam nhân rất kỳ lạ ngoài hai nhát kiếm sau lưng và một nhát kiếm ngay trước ngực sau khi chết mới có thì trên đỉnh đầu còn xuất hiện thêm vết bầm do chuôi kiếm gây nên dẫn đến tựu máu mà chết. Ta có thể hình dung ra quá trình dẫn đến nguyên nhân cái chết của nạn nhân như sau:

Ban đầu, nạn nhân bị chém hai nhát kiếm sau lưng nhưng nạn nhân vẫn chưa chết mà vẫn cố giữ chặt lấy chân tên hung thủ. Tên hung thủ, trong lúc hoảng loạn đã dùng sức đập liên tiếp phần chuôi kiếm vào đầu nạn nhân cho đến khi nạn nhân ngừng thở. Sau đó, hắn tức giận đẩy nạn nhân ra xa rồi chém thêm một nhát trước ngực để xả cơn giận. Điều này cũng giải thích vì sao vết thương trước ngực xuất hiện sau khi nạn nhân đã chết. Còn lý do, vì sao nạn nhân dù chết cũng một mực bám lấy hung thủ thì vẫn còn là bí ẩn.

Nghe tới đây, tận sâu trong hồi ức Giang Thế Hạo lại hiện rõ cảnh tượng giết chóc ngày hôm đó. Người quản gia tuổi đã cao gắng chút sức mọn bế lấy cậu bé 8 tuổi trên tay, luồng lách trong cảnh chém giết hỗn loạn lao ra cửa chính, nhưng chưa tới nơi đã bị tên đeo mặt nạ chim ưng chém ngay vào lưng.

Lão quản gia khụy xuống đất tay đẩy cậu bé ra xa giọng nói đầy thúc giục:

- Thiếu gia mau chạy đi. - Tên hung thủ, đuổi theo cậu bé, người quản gia trung thành, vắt kiệt chút hơi thở cuối cùng níu lấy chân tên hung thủ để công tử nhà hắn kịp thời chạy thoát:

- Ác tặc, ta sẽ không để ngươi làm hại thiếu gia, thiếu gia chạy mau. - Giọng người quản gia gằng lên dữ dội. Lão ta bám chặt tên hung thủ, cho dù có chết cũng không buông.

Tên hung thủ, trơ mắt nhìn con mồi chạy trốn, nổi cơn tức giận, hắn liên tục đập chuôi kiếm vào đầu người quản gia cho đến khi lão ta ngừng thở. Hắn đá ông ta văng ra xa rồi chém xuống một nhát như trút ngọn nguồn giận. Lão quản gia hết mực bảo vệ mình bị giết, đôi mắt Giang Thế Hạo ngấn lệ sợ hãi, căm phẫn, cậu ta chỉ biết cúi mặt chạy trốn trong đêm tối.

Viễn Sơn, chuyên tâm kể tiếp tình tiết vụ án.

- Lão Phùng Hoan từng nói cách thức giết người tốn sức như vậy không phải tác phong của một kiếm khách, huống hồ người của Phi ưng đỏ đều có thân phủ phi phàm, muốn giết người chỉ cần một vết cắt vào chổ hiểm là chết ngay tức khắc, đâu cần phải phí sức chém đi chém lại nhiều nhát đến vậy.

Đại nhân nhà ta, biết được điều này từ một người bạn kiếm khách giang hồ lâu năm. Thế nên, huyết án diệt môn kia căn bản không hề liên quan đến Phi ưng đỏ. Mà do, có người cố ý mượn đao giết người. Suốt hai mươi mấy năm qua, lão đầu Phùng Hoan đã rất tận lực điều tra ra hung thủ thật sự nhưng vẫn không mấy khả quan.

Giọng Giang Thế Hạo, trầm hẳn đi. Hắn cúi mặt xấu hổ.

- Không ngờ Phùng huyện lệnh lại là một vị quan hết lòng vì bách tính như vậy, ta thật vô lễ khi nghĩ ngài ấy cũng giống như bao bọn tham quan khác. 

- Xú! Ta nói điều này không phải là có ý khen lão đầu nhà ta. Ban đầu, ta cũng giống như ngươi, cực kỳ căm ghét bọn vua quan triều đình ủ bại nhưng từ ngày làm việc chung với lão Phùng Hoan ta phát hiện con người lão cái gì cũng tốt chỉ duy nhất một cái không tốt là hơi cứng đầu. Vì vụ án mạng Giang gia mà đến tận bây giờ vẫn không chịu nạp thê. - Viễn Sơn lắc đầu rầu rĩ, làm như không ai hiểu rõ ngài huyện lệnh thái gia hơn hắn.

Giang Thế Hạo mỉm cười quay mặt rời đi kèm theo lời nhắn:

- Phiền các hạ nhắn lại với Phùng đại nhân giúp ta, Giang Thế Hạo này cảm tạ ân tình không từ bỏ Giang gia, ngài ấy đã đúng khi cho rằng Giang gia diệt môn không hề liên quan đến Phi ưng đỏ. Là do, có kẻ mượn danh nghĩa giết người. Chuyện truy bắt hung thủ sau này không cần phiền đến ngài ấy nữa, ân oán giang hồ nên để chính tay người trong giang hồ kết thúc.

Giang Thế Hạo có giỏi đến mấy cũng chỉ là một tên phàm nhân thô tục. Lại dám dùng khí thế ngạo mạn kia áp chế Nhị Thánh thú của Ma tộc.

- Tiểu tử nhà ngươi chỉ là một tên kiếm khách đơn độc lang bạc trên giang hồ ngươi lấy tư cách gì mà muốn quản chuyện điều tra của quan phủ đây? - Viễn Sơn, lên tiếng.

- Ta lấy tư cách là thủ lĩnh hiện tại của Phi ưng đỏ. - Giang Thế Hạo, dứt lời liền phi thân rời đi.

Trong một buổi sáng, Tiêu Viễn Sơn lại biết thêm được một số chuyện mà hắn vốn không thể ngờ tới. Hắn, vênh mặt đắc ý rồi đi lông bông khắp nơi uống trà thưởng ngoạn, mãi đến chập tối mới hớt hả chạy về huyện nha bẩm báo nhưng chưa kịp khai báo đã phải lãnh đủ màn ném ly của Phùng đại nhân.

Đoạn hồi tưởng về Giang Thiết Hạo kết thúc, Tiêu Viễn Sơn liền quay phắc sang nhìn đám hồn ma hỏi chuyện.

- À tí nữa thì quên ta vẫn còn chuyện muốn thỉnh giáo Giang gia các vị. Cuốn sổ sinh tử này của ta, mặc dù rất vô dụng nhưng những lời nó nói đều rất chính xác. Giang phu nhân, bà có phúc khí lắm mới sinh được một trai một gái cho Giang gia. Viễn Sơn, trước là may mắn gặp được lệnh lang không biết hôm nay còn có được diễm phúc ngắm nhìn dung mạo kiều diễm, khả ái của khuê nữ nhà các vị không Giang phu nhân?

Giang phu nhân vẫn im lặng, tâm tư đau khổ của người mẹ chứng kiến chuyện kinh khủng đã xảy ra với con gái mình, giờ đây bà chỉ biết cắn môi tự trách bản thân vô dụng.

Viễn Sơn, tiếp tục nói những lời cay nghiệt như xác muối vào lòng người:

- Xin hỏi ai trong số các vị ở đây là Giang tiểu thư. Giang tiểu thư, đừng sợ tại hạ chỉ là muốn được ngắm dung mạo như hoa như ngọc của tiểu thư không hề có ý đồ khác. Giang tiểu thư, niệm tình chúng ta lần đầu cũng là lần cuối gặp mặt nhau trên dương thế. Tiểu thư có thể hạ cố nói vài lời với ta được không. Giang tiểu thư! Cô vẫn còn chưa muốn hiện thân sao hay là cô không có ở đây? Cô cũng may mắn thoát được cái chết ngày hôm đó. Ây ya, các người cứ như vậy thì hại chết bổn nhị gia ta rồi. Để xổng mất, Vương Bảo Trân đã làm ta mất ăn mất ngủ giờ lại thêm hai tên gia hỏa nhà các người. Đám phàm nhân các người, nếu đã tới ngày bị lão Diêm Vương gọi tên thì an phận rời đi có phải tốt hơn không, sao phải cứ tìm đường tẩu thoát tăng thêm công việc cho ta vậy?

- Mật sứ đại nhân ngài vừa nhắc đến cái tên Vương Bảo Trân. - Giang lão gia hỏi.

- Phải, là Vương Bảo Trân con gái của Vương Bá Nghêu và vị phu nhân họ Phương đã qua đời.

- Tên tiểu tử Vương Bá Nghêu khốn kiếp! Hắn ta, dám chối bỏ hôn ước với Tử Hy nhà chúng ta kết hôn với nữ nhi nhà Phương gia. - Giang lão gia bừng bừng nộ khí nói trong giận dữ.

- Ố ya, ố ya! Có bất ngờ mới, Vương Bá Nghêu lại là vị hôn thê của Giang Tử Hy, anh rễ của Giang Thế Hạo. Hahaha! - Viễn Sơn cất giọng cười ẩn ý.

- Lão gia bớt giận, cũng không thể trách Vương công tử được. Giang gia gặp nạn Tử Hy, may mắn sống sót nhưng Vương gia chắc hẳn là không biết điều này nên mới… - Giang phu nhân nét mặt buồn bã thương tiếc.

- Phu nhân, ta đương nhiên biết điều này, chỉ là ta không cam tâm. Tử Hy nhà ta số thật khổ, con bé giờ đây sống chết còn chưa rõ mà tên tiểu tử họ Vương kia đã hoan hỉ an bề gia thất. Tử Hy phụ thân có lỗi với con. Vương Bá Nghêu khốn kiếp! Giang Vũ ta, dù có chịu trăm ngàn đau đớn dưới 18 tầng địa ngục cũng phải mở to mắt cười lớn đợi ngày ngươi xuống âm phủ chịu tội cùng.

Tiêu Viễn Sơn, lắc đầu than vãn:

- Ông không cần phải nhọc tâm gọi hồn Vương Bá Nghêu nữa. Hắn ta sớm đã ở dưới đó đợi ông rồi. - Viễn Sơn ngáp ngắn ngáp dài nản chí, đám linh hồn bán tín bán nghi lời nói vừa rồi của hắn ta.

- Mật sứ đại nhân ý ngài là… - Giang lão gia ấp úng hỏi Tiêu Viễn Sơn.

Tiêu Viễn Sơn còn chưa kịp mở miệng đáp trả, đã bị lão già Mộc tinh nhảy vào đớp thính.

- Ý của Nhị gia chính là nói Vương Bá Nghêu kia sớm đã chết rồi! - Vị Thượng tiên thản nhiên nói.

- Vương Bá Nghêu chết rồi. Haha, không ngờ tên họ Vương đó lại đoản mệnh như vậy. Thật hả dạ. Hahah… - Giang lão gia khoái chỉ cười lớn.

- Hắn ta đúng là đoản mệnh thiệt, bị chính tay người nhà nạn nhân giết hại. - Vị thượng tiên thản nhiên thả xuống từng câu chữ mặc cho tên hồ ly bên cạnh nghẹn trà, há mồm kinh ngạc.

- Đợi chút! Mộc tinh lão quái ông vừa mới nói Vương Bá Nghêu bị chính người nhà nạn nhân giết hại. Không lẽ, Vương Bá Nghêu cũng có liên quan đến vụ án mạng Giang gia? - Tiêu Viễn Sơn chấn kinh, khẩu ngôn không ngớt lời.

Lão Thượng tiên đặt ly trà xuống bàn, thành thật trả lời.

- Ờm! Hắn chính là một trong bốn tên thủ phạm hạ sát Giang gia năm đó.

Nghe như sét đánh giữa trời quang…

- Nè, nè, Mộc lão quái ta biết Thiên tộc mấy người có cái trò bấm ngón tay thần thánh đoán trước số mệnh hôm nay được chứng kiến đúng là mở rộng tầm mắt. - Đầu của Viễn Sơn quay cuồng như chong chóng nhất thời vẫn chưa tin được sự thật.

- Chậc… Chỉ có những người đạo hạnh cao thâm mới mở được skill đó, ta chẳng qua là vô tình ngồi chơi xơi nước rồi nghe người ta kể chuyện. Thượng tiên ta, cảm kích Giang gia các ngươi xây cho ta một ngôi miếu thờ khang trang. Ngày ngày, đám đông người đến dâng hương hỏa. Sau khi nhà các ngươi xảy ra chuyện, dân làng cũng nhanh chóng di dời đến nơi khác, ta tự trách bản thân không thể giúp gì được cho các ngươi nên chỉ đành tạo ra một kết giới giữ lại ngôi làng vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn thất, người bình thường sẽ không nhìn thấy ngôi làng cũng không thể vào trong. Thời gian trôi qua, cho đến một năm trước lúc đó ta đang nhàm chán nằm trong miếu thờ thì đột nhiên nghe được tiếng gọi thê lương của một cô gái.

- Cha, mẹ con gái bất hiếu trở về gặp hai người đây. - Một vị phu nhân tuổi tác tầm 40, tay mang giỏ tiền vàng hương hỏa đến cúng viếng.

Làng Sơn Vũ, trước mắt vị phu nhân, bây giờ chỉ còn là một bãi đất trống mọc đầy cỏ nhưng mảnh đất nơi cô sinh ra và lớn lên suốt 18 năm, dù cho có hóa thành tro cô cũng không quên được.

- Cha, mẹ, các vị hương thân, thúc bá, mọi người trên trời vẫn sống tốt chứ? Hôm nay, là ngày giỗ của mọi người Tử Hy bất hiếu. Lâu như vậy rồi, mới dám đến thăm. Cha, mẹ! Tử Hy đã làm ra chuyện có lỗi không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nơi chín suối.

Ngày Giang gia gặp nạn, Giang Tử Hy bị một tên đeo mặt nạ đánh ngất rồi cưỡng hiếp. Khi đó, bà ấy còn tưởng mình đã chết nhưng rốt cuộc vẫn sống sót tỉnh dậy trong một ngôi nhà hoang bên ngoài thôn.

Tình cảnh, lúc Giang gia bị đám cường đạo một ngọn lửa thiêu rụi. Lão Thượng tiên phát hiện Giang Tử Hy vẫn còn thở nên đã rủ lòng từ bi cứu cô ta một mạng. Cũng nhờ vậy mà một oan hồn vụt bay khỏi sổ sinh tử ngày hôm đó.

Không lâu sau, Giang Tử Hy phát hiện mình đang mang thai đứa con hoang của tên đeo mặt nạ đã hãm hiếp mình. Đã nhiều lần, Giang Tử Hy muốn tự vẫn kết liễu cuộc đời cùng với đứa trẻ nhưng bà không làm được.

Ngày, đứa trẻ được sinh ra. Là một bé gái da trắng, mặt mũi kháu khỉnh. Giang Tử Hy vừa nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ lại nhớ đến cảnh tưởng man rợn ngày bà bị hãm hiếp. Giang Tử Hy trong lúc nhất thời không tỉnh táo đã đem đứa nhỏ thả trôi sông Đông Hà. Đứa trẻ đó, chính là Chu Tịnh Ân.

Số phận đưa đẩy, Giang Tử Hy gặp được người nam nhân tên Trình Lăng Sở. Bà đã thay một cái tên mới là Giang Tố Anh và kết hôn với hắn.
Giang Tử Hy, đã có một mái ấm hạnh phúc nhưng bà chỉ sinh hạ được một nhi nữ là Trình Yên Nhi. Hai đứa con trai khác mà bà từng mang nặng đẻ đau, sinh ra lại yểu mệnh chết sớm.

Vị phu nhân cúng viếng một lúc rồi rời đi. Ngày hôm sau, lại có một vị thiếu niên khác cũng đến quỳ lạy bái lĩnh vong hồn Giang gia.

- Cha mẹ các vị thúc bá, hài nhi Giang Thế Hạo đến tạ tội với các vị. - Lão Thượng tiên lại lôi bàn ghế ra ngồi chơi xơi nước nghe chuyện chúng sinh.

- Hầy… Giang gia diệt môn đã đủ thảm rồi. Đám hậu nhân các ngươi nếu đã may mắn sống sót thì nên sống sao cho tử tế. Các ngươi, đứa thì nhận mình bất hiếu đứa khác lại đến thỉnh tội. Giang gia, sổ nghiệt nặng quá rồi. - Vị Thượng tiên lắc đầu than trách.

Hai mươi hai năm trước…

Làng Sơn Vũ, thôn Tây Hạ…

Giang Vũ, một thương nhân sành về cổ vật nổi tiếng trong thành. Mọi nơi ông đặt chân tới, ông đều học hỏi, chắc lọc những cái hay, mới lạ mà trước giờ ông chưa từng thấy mang về quê nhà truyền dạy cho mọi người trong thôn.

Lần đó, trong chuyến hành trình lênh đênh trên sa mạc, tìm kiếm cổ vật cùng các với đoàn viên. Giang vũ, tình cờ tìm được một tấm da lừa bản đồ kho báu thời Đông Hán. Tin đồn này đã nhanh chóng lan ra khắp thành, một nơi hẻo lánh như làng Sơn Vũ lại được nhiều thương buôn phú hộ để mắt tới.

Thời gian trước, trong thôn nổi tiếng với bốn nam nhân tài tử, hào hoa phong lãm là Trình Lăng Sở 23 tuổi, Vương Bá Nghêu 21 tuổi, Hạ Chính Phong 20 tuổi và tên cuối cùng nhỏ tuổi nhất trong đám anh em Trương Miên 17 tuổi.

Bốn người này, đều là chỗ gia đình làm ăn thân với nhau từ nhỏ đến lớn.

Mấy năm qua, trong thành luôn rộ lên tin đồn về băng nhóm Phi ưng đỏ hành hiệp trượng nghĩa. Bốn tên công tử nhà giàu, vốn không thích sự nổi tiếng của Phi ưng đỏ, trùng hợp lại nghe được tin Giang lão gia trong thôn vừa tìm được tấm da lừa bảng đồ kho báu thời Đông Hán. Bốn tên công tử, nhất thời nổi lòng tham.

Cha của Trình Lăng Sở là Trình Tống, vô tình có mặc trong chuyến đi lần đó cùng với Giang lão gia và không may chôn thây tại nơi cất giữ kho báu. Trình Lăng Sở, đối với Giang gia mang thù giết cha và hắn còn có ham muốn chiếm đoạt tấm da lừa quý giá từ tay Giang Vũ. Lại vừa hay có dịp bôi nhọ cái uy danh hành hiệp trượng nghĩa của Phi ưng đỏ.

Trình Lăng Sở, cùng đồng bọn lên kế hoạch cướp đoạt tấm da lừa chứa bản đồ kho báu.

Vương Bá Nghêu, mới đầu còn kiên quyết không tham gia cùng Trình Lăng Sở nhưng sau đó cũng bị cám dỗ trước những lời nói của tên họ Trình.

- Đại ca, huynh đâu phải không biết Giang gia và đệ có hôn ước từ lâu. Vụ này, ta không thể theo cùng huynh được.

- Tam đệ, đệ thật ngây thơ. Cái gọi là hôn ước chẳng qua chỉ là lời hứa suông giữa các trưởng bối. Bản thân đệ không thích vị Giang tiểu thư đó. Hai người lấy nhau rồi liệu có sống hạnh phúc không?

- Đại ca, đệ biết điều huynh là có ý tốt cho đệ nhưng lời nói của bậc trưởng bối đệ nào dám không nghe theo.

- Tam đệ, đệ nỡ lòng kết hôn với Giang tiểu thư, mặc cho Phương Di muội muội phải chịu ủy khuất sao? Hai người vốn tâm đầu ý hợp đáng lý ra nên kết tóc thành đôi mới đúng.

- Đại ca huynh đừng nói nữa? Đời này là đệ có lỗi với Phương Di.

- Ngu ngốc, nếu đệ giúp ta lấy được tấm bản đồ kho báu của lão già Giang Vũ. Ta sẽ có cách giúp đệ đường đường chính chính kết hôn với Phương Di muội muội.

Vương Bá Nghêu bị chút tình cảm đôi lứa tác động, ủy mị nghe theo lời tên ác bá Trình Lăng Sở.

- Đại ca, huynh nói thật chứ?

- Tất nhiên, Trình Lăng Sở ta đã bao giờ nói lời lừa gạt các đệ chưa? Bá Nghêu! Đệ cứ yên tâm giúp huynh xong xuôi chuyện này là có thể cưới Phương Di về nhà sống cuộc đời hạnh phúc.

- Được! Đệ đồng ý giúp huynh. Để cưới được Phương Di cho dù huynh bắt đệ phải giết người, đệ cũng quyết không từ nan.

- Tốt! Hảo huynh đệ.

- Vâng! Đại ca.

Buổi tối, hôm tổ chức sinh thần cho tiểu thư Giang gia…

Người dân làng Sơn Vũ, cùng đến chung vui thả đèn hoa đăng chúc mừng rôm rả, náo nhiệt.

Thời điểm thích hợp, để bọn ác tặc dẫn người trà trộn vào Giang gia.

Bọn chúng chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm có thêm vài tên gia đinh trong nhà do bốn tên thiếu gia dẫn đầu. Đang lúc mọi người đều tập trung ra trước nhà thả đèn vui vẻ. Bọn hung thủ đã đột nhập vào nhà, mai phục khắp nơi âm thầm giết người giấu xác, lục lọi mọi căn phòng tìm kiếm tấm bản đồ.

Trước cửa Giang gia…

Giang phu nhân, bất chợt nhìn thấy hai đứa trẻ một nam một nữ tuổi tác cũng xấp xỉ với hai bảo bối nhà mình.

- Lão gia, ông nhìn phía bên kia xem. - Giang phu nhân nói.

- Phu nhân có chuyện gì? - Giang lão gia tò mò, đưa mắt nhìn theo.

- Hai đứa trẻ đáng thương kia đã ở đó nhìn chúng ta suốt nãy giờ. Bộ dạng có vẻ như là dân tỵ nạn từ nơi khác tới. - Giang phu nhân buồn lòng, lo lắng.

- Một tháng trước, phía nam xảy ra lũ lớn, người chết vô số, triều đình đã trích ngân khố đi cứu tế. Chắc là ngân lượng chưa tới được cổng thành đã chảy vào túi quan viên. Hừm, thế sự ngày càng sa đọa. - Giang lão gia kêu người hầu đến gọi hai đứa trẻ tới hỏi chuyện.

- Đây là Giang lão gia và Giang phu nhân hai ngươi mau chào hỏi. - Lão quản gia nhắc nhở.

- Chúng con chào Giang lão gia, chào Giang phu nhân! - Hai đứa trẻ đồng thanh đáp.

- Con ngoan, nói cho chúng ta biết hai con tên gì nào? - Giang phu nhân, ân cần nắm bàn tay cô gái trẻ, khắp người nhem nuốc hỏi.

- Dạ cháu tên là Lưu Ý Nghi, năm nay 17 tuổi! - Người chị đáp.

- Mười bảy tuổi, vậy là nhỏ hơn Tử Hy nhà chúng ta 1 tuổi rồi. Tử Hy, Thế Hạo hai đứa mau tới đây. - Tử Hy và Thế Hạo đang nhảy múa với mọi người trong làng thì nghe có tiếng mẫu thân thúc giục gọi tới.

- Vâng ạ! Tụi con đến ngay.

Giang lão gia, tính tình con nít ký quả đầu nấm của cậu nhóc bên cạnh hỏi.

- Còn ngươi, tên gì, bao nhiêu tuổi?

Cậu nhóc mếu máo, hậm hực bị người ta cốc đầu đau điếng như vẫn kiên trì không rơi một giọt nước mắt nào.

- Con tên Lưu Hoành, năm nay 8 tuổi. Lưu trong Lưu phương. Hoành trong Hoành Đồ.

- Hóa ra, ngươi bằng tuổi với Thế Hạo nhà ta. Coi bộ cũng có học qua chữ nghĩa. - Giang lão gia khen thiệt là thô bạo.

- Lão gia, phu nhân, gia đình chúng con có một quán ăn khá giả ở phía nam, vì có lũ lớn nên người thân trong nhà đã không may qua đời. Hai chúng con may mắn sống sót đi theo những người dân tỵ nạn, lưu lạc khắp nơi, vô tình tới được đây. Nhìn mọi người vui vẻ thả hoa đăng chúng con nhất thời nhớ nhà nên muốn nán lại xem chốc lát không có ý mạo phạm lão gia và phu nhân, mong hai người bỏ qua cho tụi con. - Ý Nghi khẩn thiết cầu xin.

- Đứa trẻ ngốc này, ta gọi hai con tới nào có ý muốn trách phạt. Ta thấy hai con đứng đó cũng lâu rồi hẳn là đói lắm. Hôm nay, là sinh thần 18 tuổi của con gái ta Tử Hy nên ta chỉ muốn mời hai con đến chung vui cùng. Con ngoan, đừng khóc nữa nhé! - Phu nhân vỗ nhẹ bàn tay Ý Nghi trấn an.

 - Vâng, Ý Nghi đa tạ phu nhân, đa tạ lão gia!

- Đa tạ phu nhân, đa tạ lão gia! - Lưu Hoành thấy chị kiễng gót chân, nhún người tạ lễ cũng bắt chướt làm theo. Mọi người trông thấy thì một phen cười nức nở.

Lưu Hoành mếu máo không hiểu sự tình lại bị Giang lão gia cốc đầu:

- Tiểu tử ngươi là học hành không đến nơi đến chốn. Nam nhi, hành lễ với trưởng bối không phải như thế. Ngươi lưng phải thẳng, nắm hai tay hiên ngang đưa về trước, nghiêng mình vừa đủ kính cẩn hành lễ.

Lưu Hoành rất thông minh, nghe xong liền làm theo lời dạy thực hành ngay.

- Đa tạ Giang phu nhân, đa tạ Giang môn[1] lão gia.

- Tiểu tử ngươi vừa gọi ta là gì đó hả? Tên tiểu hỗn đãng đáng ghét. - Giang lão gia nổi đóa quái tháo. Giang phu nhân, tâm tư phiền muộn chìa tay ra ngăn cản.

- Ây ya, lão gia cũng tại cái tính trẻ con thích bắt nạt con nít, bị con nít nó cắn lại cũng đáng đời. Lão gia! Thiếp thấy Ý Nghi và Lưu Hoành thông minh lanh lợi hay chúng ta nhận hai đứa làm nghĩa tử, sống cùng với chúng ta có được không?

Giang lão gia hậm hực lên tiếng.

- Tất nhiên là được. Đích thân ta sẽ giáo huấn lại cái thằng ranh con này.

Ý Nghi và Lưu Hoành nghe thế liền quỳ gối khóc thét.

- Cha nuôi, mẹ nuôi! Cảm tạ hai người đã không chê bai cưu mang chúng con. Ý Nghi nguyện cả đời này ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc báo đáp hai vị.

Lưu Hoành liếc mắt nhìn theo chị dập đầu tạ lễ.

- Được rồi, hai con mau đứng dậy đi. Sau này chúng ta đã là người một nhà, hai con không cần phải gọi khách sáo như vậy. Cứ gọi cha mẹ là được.

- Vâng! Cha mẹ.

- Các con ngoan. - Giang phu nhân ôm hai đứa trẻ vào lòng vỗ về.

- Cha mẹ chúng con đến rồi. - Đại tiểu thư, dẫn theo nhị thiếu gia đến gặp mẫu thân.

- Tử Hy, Thế Hạo! Đây là Ý Nghi và Lưu Hoành, sau này các con sẽ là huynh đệ tỷ muội chung một nhà phải đối xử tốt với nhau.

Lưu Ý Nghi kéo tay áo Lưu Hoành nhắc em trai hành lễ.

- Chúng em chào đại tiểu thư! Chào nhị thiếu gia!

Tử Hy, nhẹ nhàng đỡ hai đứa trẻ đứng dậy.

- Không cần khách sáo, tỷ tên Tử Hy năm nay 18 tuổi. Còn đệ ấy tên là Thế Hạo 8 tuổi. 

- Muội tên Ý Nghi năm nay 17 tuổi.

- Còn đệ là Lưu Hoành, đệ 8 tuổi.

Thế Hạo vội nói leo.

- Ngươi cũng 8 tuổi sao? Vậy trong hai chúng ta ai là ca ca, ai là đệ đệ?

Giang lão gia ngẫu hứng cũng chen vào góp vui.

- Đứa nào có tiền đứa đó làm anh.

Lưu Hoành không can chịu ấm ức lên tiếng.

- Cậu sinh tháng mấy?

- Tớ sinh tháng 7, còn cậu? - Thế Hạo hỏi.

- Tôi sinh vào tháng 3. Hehe! Đứa nào đẻ ra trước đứa đó làm anh. Thế Hạo đệ đệ, sau này đệ phải gọi ta là ca ca đó.

Ý Nghi vội lay em trai nhắc nhở.

- Hoành Hoành không được vô lễ với nhị thiếu gia.

Lưu Hoành xụ mặt cáu gắt.

- Tỷ tỷ, phu tử có dạy. Thân nam nhi, gia có thể nghèo nhưng không thể hèn.

Giang lão gia tóm cổ Lưu Hoành âm thầm hăm hở:

- Ranh con ở địa bàn của lão tử, đứa nào giàu đứa đó có quyền làm lớn. Ngươi hiểu chưa?

Lưu Hoành tặc lưỡi mỉa mai.

- Mô phật! Thiện tai!

Giang lão gia bị tên gia hỏa này làm cho tức chết, vặn vịu véo má trừng phạt Lưu Hoành mãi chẳng thôi.

- Ranh con thích làm lớn, thích làm láo hả? Ông cho mi biết tay. - Màn cốc đầu thị uy "Bộp" "Bộp" có một không hai của Giang lão gia.

Tử Hy, đặt bàn tay thô bạo lên vai Thế Hạo kèm theo một nụ cười nguy hiểm đe dọa em trai.

- Phụ thân người đừng bắt nạt Lưu Hoành nữa. Lưu Hoành nó nói đúng, người nào sinh ra trước sẽ được làm ca ca. Vậy nên, Thế Hạo, sau này đệ phải gọi Lưu Hoành là ca ca đó có biết chưa.

Ý Nghi lo rằng với tính khí bồng bột của em trai sợ đã làm cho trưởng bối nhà họ Giang phật ý. Cô nàng bạo dạng giải thích.

- Tử Hy tỷ, tỷ đừng nghe Lưu Hoành nó nói bậy. Giang gia có ơn với bọn muội. Chúng muội nào dám tranh dành thứ bậc.

- Ý Nghi! Chúng ta đã là người một nhà. Sau này, tỷ không cho phép muội nói những lời tủi phận như vậy nữa. Mọi người, sống đều có tôn ti trật tự cả, đây không phải chuyện mà muội muốn thay đổi là được. Thế Hạo, sinh sau vẫn nên để nó gọi Lưu Hoành là ca ca.

- Nhưng mà…

- Không nhưng nhị gì hết.

- Vâng Tử Hy tỷ.

- Được rồi, Thế Hạo gọi một tiếng ca ca nghe xem nào? - Tử Hy đắc ý trêu chọc em trai.

Thế Hạo mếu máo xuýt xoa rồi hét thật lớn:

- Hoành Hoành ca ca.

Nhìn bộ dạng bất phục của Nhị thiếu gia, làm cả nhà cười tít mắt.

- Một tên thiếu gia, kêu ngạo rốt cuộc cũng phải hạ mình gọi người khác một tiếng ca ca. - Tử Hy hả hê vui sướng như thắng trận.

Giang phu nhân, ra hiệu cho người hầu.

- A Như, ngươi dẫn Ý Nghi với Lưu Hoành đi tắm rửa. Ta sẽ tìm giúp mấy bộ quần áo của Tử Hy và Thế Hạo rồi sai người mang sang cho chúng thay. - Giang phu nhân ân cần chu đáo.

- Mẫu thân, Tử Hy giúp người nhé!

- Được rồi, hôm nay là sinh thần của con. Hãy ở lại đây vui vẻ cùng mọi người. Chút chuyện nhỏ này cứ để mẫu thân làm được rồi.

- Vâng ạ!

Giang phu nhân cùng nha hoàn, đưa Ý Nghi và Lưu Hoành vào trong thay quần áo mới. Giang phu nhân, vừa bước đến cửa phòng đã bị tên Trình Lăng Sở chém chết trong ngang tấc. A Như, Ý Nghi và Lưu Hoành cũng bị Hạ Chính Phong và Trương Miên giết chết.

Một lúc sau, thấy phu nhân vẫn chưa trở ra, Giang lão gia đích thân vào nhà kiểm tra và kết quả cũng bị chém chết giống như Giang phu nhân.

Những người bên ngoài nghe tiếng tên gia đinh đi cùng Giang lão gia hét lớn, vội vả chạy vào trong và bị sát hại giã man.

Giang Tử Hy, bị Trình Lăng Sở cưỡng bức vùng vẫy trong tuyệt vọng. Vương Bá Nghêu, nhìn không thuận mắt, kéo tên Trình Lăng Sở rời khỏi hiện trường.

Giang Thế Hạo được lão quản gia bảo vệ, thuận lợi chạy trốn vào trong núi. Chốn thâm sơn hoang vu, Giang Thế Hạo không may trượt chân ngã xuống vách núi. Lão Thượng tiên, lòng dạ không nỡ nên vờ tiện tay đỡ lấy hắn ta, cứu rỗi một sinh mạng bất hạnh. Thêm một oan hồn khác may mắn qua ải tử thần trở về dương thế.

Giang gia, bị thiêu rụi một số thi thể bị thiêu cháy không nhận rõ nhân dạng. Ngọ tác chỉ đành dựa vào xương cốt để phỏng đoán tuổi tác đối chiếu với hộ tịch của người nhà Giang gia lúc còn sống. Lưu Ý Nghi và Lưu Hoành, không may lại sấp xỉ cùng tuổi với hai đứa con nhà họ Giang và trở thành hai hồn ma chết thay cho Giang Tử Hy và Giang Thế Hạo.

- Mộc lão thúi chết tiệt! Hóa ra, chính lão đã cứu Giang Tử Hy và Giang Thế Hạo. Ông dám tùy ý can dự vào chuyện sống chết của nhân giới phen này thì ông chết chắc rồi. Người ở trển nhất định sẽ tìm ông tính sổ.

Lão Mộc tinh bị tên cáo già Tiêu Viên Sơn dọa nạt, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng không yên. Lão gắng gượng chút bình tĩnh, tiếp tục kể lại mọi chuyện lão đã nghe được từ Giang Tử Hy và Giang Thế Hạo.

Cái hôm Giang Thế Hạo nằm bất tỉnh dưới chân núi trên người còn đầy thương tích. Có một vị kiếm khách tốt bụng, mang hắn về trị thương.

Bản thân, vừa trải qua chuyện đau buồn, Giang Thế Hạo suốt một thời gian dài không mở miệng nói chuyện thậm chí vị khiếm khách còn nghĩ hắn ta bị câm. Cho đến một hôm vị kiếm khách đầy kinh ngạc khi Giang Thế Hạo quỳ xuống trước mặt ông muốn xin được bái sư học võ trả thù cho người thân.

Giang Thế Hạo, không ngần ngại kể rõ sự tình và mục tiêu báo thù của cậu ta là Phi ưng đỏ.

Nghe tới đây vị kiếm khách không nói lời nào, ông chỉ trầm mặc rời đi.

Giang Thế Hạo, vẫn một mực bám lấy ông xin bái sư nhưng kết quả vẫn bị ông từ chối. Vị kiếm khách, chưa từng có ý định nhận môn đồ. Hơn hết, ông không đồng tình với cách nghĩ học võ trả thù của Giang Thế Hạo. Mục tiêu trả thù của Giang Thế Hạo, lại là Phi ưng đỏ một tổ chức tuyệt thế cao thủ, ông không muốn Giang Thế Hạo rơi vào nguy hiểm.

Giang Thế Hạo, kiên trì suốt hai năm ròng rã cầu xin được làm môn đồ. Vị kiếm khách cũng là vì sự kiên trì này của Giang Thế Hạo làm cho cảm động. Ông đồng ý nhận cậu ta làm đệ tử chân truyền duy nhất và kèm theo một yêu cầu.

- Nếu có một ngày, ta phát hiện con làm điều ác đi quá giới hạn luân thường đạo lý. Ta sẽ không nể tình sư đồ một kiếm kết liễu sinh mạng con.

- Sư phụ, đồ nhi hôm nay xin thề với người với những vong linh của Giang gia nơi chín suối. Sau khi trả thù bốn tên ác bá Phi ưng đỏ đã sát hại người của Giang gia. Giang Thế Hạo con, sẽ tự khắc trở về mặc cho sư phụ xử lý quyết không vì tư thù mà lạm sát người vô tội, nếu làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết vạn kiếp bất phục.

Giang Thế Hạo không ngừng học hỏi, lĩnh hội tuyệt kỹ ‘khai tâm kiếm pháp’ của Bàn Tịch tổ sư người sáng lập ra học phái Huyền Minh Tông. Hơn 100 năm trước từng là danh môn chánh phái tiếng tăm lẫy lừng trong giới võ lâm do tranh chấp nội bộ đẫn đến diệt môn.

Trưởng thành, Giang thế Hạo mang theo một chiếc hộp mà sự phụ hắn để lại xuống núi. Hắn thay tên đổi họ thành Hạ Minh và trở thành thủ vệ thân cận, bên cạnh Hạ Chính Phong.

Một thời gian sau, chính vào cái ngày Giang gia tử nạn. Hạ Chính Phong đã âm thầm hẹn ba người còn lại trong đám hung thủ giết hại Giang gia để gặp mặt.

- Hôm nay Trình đại ca lại không tới sao? - Hạ Chính Phong hỏi.

Vương Bá nghêu thở dài thành tiếng.

- Trình Lăng Sở muốn rủ bỏ mọi chuyện, thiết nghĩ chúng ta cũng đừng nên làm khó huynh ấy nữa.

Trương Miên say xỉn lời nói có phần ngông cuồng.

- Tam ca, huynh nói lời nghe kỳ quá? Chuyện năm đó là do đại ca chủ mưu, chúng ta chỉ là ra tay giúp sức. Đáng lý ra, huynh ấy phải biết ơn chúng ta mới phải.

- Trương đệ, bộ dạng của ngươi ngày càng thảm bại quá đó. Ta nghe nói ngươi bán hết cả gia sản chỉ để cưới một kỹ nữ thanh lâu. - Hạ Chính Phong, dè bĩu lên tiếng quở trách.

- Nhị ca, huynh đừng nhắc nữa. Năm đó là đệ ngu ngốc mới bị sắc đẹp của cô ta dụ dỗ làm chuyện có lỗi với Trương gia. Bây giờ nghĩ lại đệ chỉ muốn giết quách cô ta cho hả dạ.

- Tứ đệ, đệ uống say rồi. Cho dù là giận nhau đi chăng nữa thì người ta cũng là nương tử của đệ. Vợ chồng, hết tình thì cũng còn nghĩa. - Vương Bá Nghêu, thật tâm khuyên nhủ.

- Tam ca, nhị ca còn có lão đại nữa, mấy người các huynh đều giàu có thành đạt thì muốn nói sao chẳng được. Trương Miên đệ chỉ là một thằng nghèo khố rách áo ôm, nghe mấy lời hoa mỹ chỉ tổ bỏ ngoài tai.

- Được rồi, lát nữa sẽ đưa thêm ngân lượng cho đệ. Hôm nay, gọi mọi người đến đây mục đích là để nhắc nhở hai đệ. Quan phủ đang điều tra lại vụ án Giang gia hai mươi năm trước. Chúng ta phải hết sức cẩn thận. Vậy giờ, chúng ta sẽ kiểm tra lại lần cuối để chứng minh ba người chúng ta vẫn đứng chung trên một con thuyền.

Ba người họ cùng lấy ra chiếc mặt nạ hình chim ưng, phia sau chiếc mặt nạ còn khắc cả tên của chúng.

Hạ Chính Phong, Vương Bá Nghêu và Trương Miên, ba người họ đã tráo đổi mặt nạ cho nhau. Mục đích, là muốn không một ai trong số chúng, khơi lòng tạp niệm ý đồ phản bội. Giang Thế Hạo đứng gác bên ngoài nghe rõ tường tận mọi chuyện. Hắn ta hận bản thân suốt thời gian qua ngu muội hết lòng trung thành bảo vệ cho Hạ Chính Phong.

- Trình Lăng Sở, Hạ Chính Phong, Vương Bá Nghêu, Trương Miên. Giang Thế Hạo ta, sẽ dùng máu của các người để bái tế linh hồn người thân.

Ngày Giang Thế Hạo đến bái tế người nhà, cũng chính là lúc hắn ta khai màn cuộc chiến báo thù.

Viễn Sơn, lấy cuốn sổ sinh tử ra đối chiếu thông tin người chết với cái tên màu vàng đang xoay vòng tròn treo lơ lửng trên đầu họ.

- Các vị hương thân thúc bá, lời tâm sự đã nói xong. Đến lúc, lên đường sang thế giới bên kia rồi nơi mà các vị vốn thuộc về.

Viễn Sơn, đưa tay về phía trước niệm thần chú mở cổng Linh giới lần lượt tiễn 17 oan hồn xấu số về nơi an nghỉ.

Trước khi Giang lão gia bước qua cánh cổng Linh giới, Tiêu Viễn Sơn vẫn còn lời thắc mắc muốn hỏi:

- Giang lão gia, chuyện về tấm bảng đồ kho báu. Ông có thể nào kể thêm một chút được không?

Giang lão gia, tốt bụng kể rõ đầu đuôi sự việc, ông nào có biết tên Tiêu Viễn Sơn này lại đang có ý đồ bất chính:

- Vâng, đại nhân.

Giang lão gia thực hư lại chuyện lúc trước...

Khoảng thời gian trước, trên chuyến hành trình đi tìm kiếm cổ vật cùng với các anh em trong đoàn. Giang Vũ vô tình có được một tấm da lừa từ một bộ hài cốt trên sa mạc. Trên mặt tấm da lừa, có vẽ một bản đồ kỳ lạ. Đoàn tùy tùng đã dựa theo tấm bản đồ tìm đến một lăng mộ cổ. Bên trong, có rất nhiều vàng bạc châu báu được chôn cất.

Một số anh em trong đoàn nảy sinh lòng tham muốn cướp đoạt số châu báu. Còn tầm mắt Giang Vũ lúc này lại đang hướng sự chú ý đến tấm bia đá bên cạnh phần mộ người chết. Trên bia đá, có khắc những ký tự mà Giang Vũ chưa từng thấy qua. Giang Vũ tò mò, chú tâm ghi chép lại cẩn thận những ký tự trên tấm bia, những người khác tiếp tục vào sâu bên trong lăng mộ tìm kiếm.

Giang Vũ mãi lo ghi chép, mà chẳng mảy may để ý xung quanh không còn một bóng người. Ông cư nhiên nghĩ rằng, các anh em đã ra ngoài hết. Bản thân ông, lại vừa đúng lúc ghi chép xong đang muốn rời đi.

Khi Giang Vũ bước ra khỏi lăng mộ, thì trời cũng đã tối. Hành lý bên ngoài vẫn còn nguyên nhưng mọi người lại không thấy đâu. Và rồi, lăng mộ, đột nhiên chấn động, sụp đổ. Giờ khắc đó, Giang Vũ mới nhận ra, tất cả mọi người đều đã bị chôn vùi bên trong. Chỉ duy nhất, một mình Giang Vũ sống sót trở về trong cay nghiệt.

Viễn Sơn suy nghĩ rất nhiều về những lời nói của Giang lão gia, trong đầu hắn lúc này là vô vàng những câu hỏi.

- Thế trong đoàn của ông, có những ai còn người thân? 

- Các đoàn viên, một vài người còn có cha mẹ già phụng dưỡng những người khác đều là anh em kết nghĩa một thân một mình. Không lâu sau, các cụ cũng đều đã qua đời hết. Chỉ còn lại một người. - Giang Vũ buồn rầu, nói.

Tiêu Viễn Sơn nhìn thẳng vào mắt Giang lão gia không chút kiên dè, hỏi:

- Là ai? 

Giang Vũ ruột gan day dứt, ông chẳng muốn nhắc đến cái tên này chút nào, bất đắc dĩ lắm mới phải nói ra.

- Trình Tống, ông ta là một thương buôn trên đường đi gặp phải bọn cướp. Một mình, lang thang nơi sa mạc. Chúng tôi thấy tội nghiệp nên đã đưa ông ta theo cùng. Lúc xuống lăng mộ, ông ta nhất mực muốn theo cùng. Kết quả, là bị vàng bạc châu báu làm cho mờ mắt chôn thây nơi hầm mộ.

Trở về quê nhà, Giang Vũ đích thân đến Trình gia xin lỗi và giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhà họ Trình, có hai cậu con trai song sinh kế thừa cơ nghiệp xưởng dệt. Giang Vũ, tự thấy bản thân có phần trách nhiệm trong cái chết của Trình Tống nên ra sức kiếm nhiều mối lái để giúp đỡ cho Trình gia. Có như vậy bản thân ông mới yên lòng thanh thản. Chỉ là ông không ngờ, bọn họ lại rắp tâm quay lưng giết hại Giang gia.

Giang Vũ từng tra cứu qua nhiều sách cổ, mục đích là muốn lý giải về các ký tự trên tấm bia. Ông phát hiện ra rằng, tấm bản đồ kia có từ thời Đông Hán và chủ nhân của ngôi mộ chính là vua Hán Minh Đế. Hai đoạn ký tự, mà Giang Vũ tỉ mỉ ghi chép lại. Ông chỉ mới giải mã được đoạn đầu, có nội dung: "Cho những kẻ có lòng ham muốn biết đến nơi Trẫm được chôn cất. Trẫm, để lại cho các ngươi một tấm bản đồ vị trí lăng mộ. Tìm ra nó, các ngươi sẽ được thừa hưởng kho báu vĩ đại nhất của Trẫm…"

Viễn Sơn, hai mắt ngời sáng như sao. Hắn nghé sát lại gần Giang lão gia thủ thỉ:

- Thế tấm bản đồ, ông giấu nó ở đâu rồi?

Giang Vũ chột dạ quay mặt đi lẩn tránh. Trong miệng còn lí nhí từng chữ.

- Đốt rồi!

"Đốt rồi!" "Đốt rồi!" "Đốt rồi!" Âm thanh của sự thống khổ Viễn Sơn như con diều đứt dây hoang man tột độ. Hắn ta ôm mặt hét lên trong tuyệt vọng.

- Ông đã đốt nó! Cớ gì ông lại làm thế?

Giang lão gia, ngượng nghịu thú tội.

- Vì tôi nghĩ! Tấm bản đồ này, rất nguy hiểm nên đã âm thầm đốt bỏ đi.

Viễn Sơn, gặng hỏi đủ điều. - Còn cuốn sổ ghi chép ký tự?

- Mật sứ đại nhân, Ngài cũng thấy rồi đó. Giang gia chúng tôi bị người ta phóng hỏa thiêu rụi. Thử hỏi, sổ sách nào còn nữa chứ đại nhân.

Nghe xong lời này của Giang lão gia. Tiêu Viễn Sơn mới chịu rủ bỏ ham muốn đầu hàng:

- Kho báu vĩ đại của mình! Thôi vậy, tới lượt đi của ông rồi kìa Giang lão gia.

- Vâng đại nhân! Đại nhân, xin hãy giúp Giang gia đòi lại công đạo.

- Ông yên tâm ác giả thì sẽ có ác báo.

- Vâng! Đại nhân cáo từ.

Tiêu Viễn Sơn vươn người lắc qua lắc lại uể oải than ngắn thở dài.

- Mệt quá, rốt cuộc cũng tìm ra được lý do Giang gia diệt môn.

Lão Mộc tinh đứng bên cạnh khép nép lựa lời.

- Nhị gia ngài định làm gì tiếp theo đây?

- Về nha môn ăn ngủ.

***
[[1]] Đồng nghĩa với hậu môn.
Đăng bởi: